Ký ức về chị
Tôi
đến nhận công tác tại trường vào một buổi sáng mùa thu, đẹp trời, khi tôi vừa
dừng xe trước cổng, người mà tôi gặp đầu tiên đó là hình ảnh một cô giáo với
dáng người thon, gầy, gương mặt phúc hậu với đôi mắt đượm buồn, đến gần bên tôi,
hỏi han ân cần như chị em đã quen nhau từ lâu. Tôi hỏi phòng thầy hiệu trưởng
chị đã đưa tôi đến tận phòng, chị chào tôi rồi đi ra lớp. Cả buổi sáng hôm đó,
khi tôi trình quyết định cho thầy hiệu trưởng, nhưng tâm trí tôi vẫn cứ luôn
nghĩ về chị. Giờ ra chơi, tôi đến chào hỏi đồng nghiệp, chị đứng bên cạnh tôi
rồi tâm sự, chỉ bảo cho tôi giống như một người chị gái dạy bảo cho em gái
mình. Rồi thật may mắn, tôi được phân công dạy lớp 1 và được sinh hoạt cùng tổ
chuyên môn với chị. Ở cái tuổi 19 tôi bắt đầu chập chững bước vào nghề, kinh
nghiệm giảng dạy chưa có nhiều, tôi đã được chị dìu dắt, truyền lại cho những
kinh nghiệm quý giá của chị mà chị đã có nhiều thời gian trải nghiệm hơn tôi.
Tôi vững vàng lên từng ngày về chuyên môn, có kĩ năng hơn về phong cách sư
phạm, giao tiếp. Thời gian được sống và làm việc với chị, tôi hiểu hết được bản
chất con người chị, hoàn cảnh gia đình chị và cuộc sống hiện tại của chị. Bố mẹ
mất sớm, chị lập gia đình nhưng cuộc sống lại không mĩm cười với chị, chồng bỏ
đi sống với một người đàn bà khác đã có gia đình, chị sống một mình trong một ngôi nhà tranh nhỏ và chật hẹp, không bố mẹ, không
chồng và không con, chị chỉ đón nhận được tình cảm từ hai người chị gái, đồng
nghiệp và những người thân. Chị đã chấp nhận mọi bất hạnh và bằng lòng với cuộc
sống hiện tại. Ngày hai buổi đến trường với những gương mặt non thơ của các em học sinh chị lấy đó làm
niềm vui, là cái đích để chị vượt qua tất cả mọi trở ngại, khó khăn trong cuộc
sống, bất hạnh về gia đình. Với kiến thức có sẵn, có nhiều bề dày về kinh
nghiệm, tâm huyết, thực sự yêu nghề, thương yêu học sinh, bao nhiêu lần tham
gia Hội thi giáo viên dạy giỏi cấp huyện- tỉnh chị đều tham gia và đạt giải.
Kết quả cao nhất của chị là đạt giải nhì
giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh, tự hào cho bản thân, cho nhà trường và cả phòng
giáo dục vào những năm 1994- 1995. Lẽ ra chị phải sống, để bù đắp những gì mà
chị đã mất, nhưng rồi một căn bệnh hiểm nghèo lại đến với chị, cả đồng nghiệp,
bạn bè và người thân đã khóc cạn hết cả nước mắt, nhưng ngược lại chị vẫn lạc
quan, vui tươi, ngày 2 buổi vẫn đến trường như để chôn chặt một ký ức đau buồn
về cuộc đời chị. Từ khi phát hiện ra bệnh chị vẫn đến trường được chừng gần 1
tháng, lúc đó sức khỏe của chị như bị cạn kiệt dần rồi chị phải nằm một chỗ,
căn bệnh đã hành hạ chị qua những cơn đau khô hết cả môi, một mình trong ngôi
nhà tranh, đồng nghiệp và hai người chị gái phải thay phiên nhau đến chăm sóc chị, người
chồng phụ bạc không một chút mảy may nghĩ về và đến thăm nom chị dù chỉ là một
lần thôi.
Rồi
cái ngày định mệnh của chị đã đến, chị ra đi ở độ tuổi ngoài 40 đang còn rất
trẻ, khi hay tin, tôi như chết lặng cả người, rồi thét lên: Sao ông trời lại
cướp đi của chị hết thế! Tôi vỡ òa khóc và không kìm nén nỗi dòng cảm xúc, tôi thương yêu chị như một
người chị gái, tôi thần tượng chị với một con người giỏi về chuyên môn, nghị
lực trong cuộc sống. Ngày tiễn đưa chị về với cõi vĩnh hằng có đầy đủ bạn bè,
đồng nghiệp và người thân. Gần 20 năm trôi qua, chị đã mãi mãi xa tôi, xa bạn
bè, xa đồng nghiệp và xa cả người thân. Giờ đây, khi tôi viết về chị, tôi đã
trưởng thành lên rất nhiều trong nghề nghiệp và lớn lên trong tuổi đời, làm sao
tôi có thể quên được buổi đầu chập chững bước vào nghề, khi có chị bên cạnh dìu
dắt, chỉ bảo. Tôi thầm biết ơn và mãi nhớ về chị!
Nguyễn Thị Hồng